Tôi thấy tôi ngồi với mùa đông trong ngôi nhà gỗ lọt thỏm giữa thung lũng, ngước mắt qua mái thủng có thể thấy mây trời.
Thành phố nhỏ có con dốc cắt ngang như một cây thập tự, phố mùa đông nắng lúc nào cũng buồn.
Sáng nào tôi cũng chạy xe đưa con đi học lên con dốc nhỏ gần nhà, thấy rặng quỳ vàng lao xao trong gió. Những bụi xuyến chi đã chết hết rồi. Mùa khô, bụi đỏ theo gió bay về đỏ quạch trên ngọn cây nhãn già. Cỏ cây khô khốc, mà kì lạ, chỉ có dã quỳ bừng bừng nở. Lại nhớ một thời tôi như người hoang tưởng, nhiều ngày dài chỉ thích trò chuyện với cỏ cây. Bắt đầu từ mùa thu của tuổi sắp bốn mươi. Tôi thấy bóng mình đổ dài xuống chân đồi. Nhìn trời nhìn đất, nhìn thành phố bé nhỏ của mình. Mọi thứ đẹp vậy sao tôi cứ sống lầm lũi quá.
Kể với anh về thành phố đầy sương của mình qua điện thoại. Anh bảo luôn hình dung ra tôi đi năm phút đã về chốn cũ. Rồi anh sẽ vào đón em ra. Tôi mừng nhưng cũng sợ. Sợ chốn cũ mai mốt biết đâu tôi sẽ xa mãi mãi. Sợ không bao giờ tôi tìm lại được tôi, như cái thành phố Pleiku chìm trong lau trắng lúc đông về. Chiều tan sở. Đóa hồng bờ rào nở lay trong gió như đốm lửa hắt sáng. Cao nguyên cuối năm gió lồng lộng, mặt trời sập xuống thật nhanh. Tôi thấy nhớ tôi những chiều muộn gió nhiều, cùng bạn bè ngắm hoa lau bay rập rờn phố dốc. Tôi thấy tôi ngồi với mùa đông trong ngôi nhà gỗ lọt thỏm giữa thung lũng, ngước mắt qua mái thủng có thể thấy mây trời. Ngoài sân, cây sứ trắng điềm nhiên nở những bông hoa như không hề biết cuộc chia tay sắp đến.
Bỏ lại thành phố dã quỳ, tôi đã về Hà Nội cùng anh. Lâu rồi tôi không được đi đến đâu, ở những nơi tôi muốn. Nay tôi thích đi đến mọi nơi mà anh rủ. Anh hay giới thiệu tôi với bạn bè của mình. Ở quán bia quen, mỗi chiều có đôi bạn trung niên chuyện trò với anh mỗi ngày. Tôi lại nghĩ về tôi, cuộc đời không cho tôi nhiều cơ hội nên gặp tình người tôi quý lắm. Tuổi bốn mươi đã ngang qua cửa. Giờ đối diện với những buồn vui trong đời thấy lòng thật bình thản. Chắc thời gian đã mài cho nỗi đau già chẳng còn sắc cạnh. Như rặng thông già xù xì trên con dốc mỗi ngày tôi qua ngàn năm chẳng khi nào buồn nói chuyện phố phường.
Đài báo Hà Nội chuyển rét. Bình cúc họa mi cắm vội trong ý nghĩ, và chăn bông sẽ trải trên giường cho các con. Sang tháng Mười hai mùa đông vẫn chưa đến, tôi vẫn ngóng trông. Sớm nay mùa đông về thật. Mở cửa đứng trước hiên, thấy mưa còn quyến luyến giấc đêm mà gió lạnh đã tràn vào nhà. Buổi sáng mùa đông đầu tiên mang theo thật nhiều xúc cảm. Tôi chẳng thể giấu lòng mình trong giây phút giao mùa mà muốn bung ra, như cách biển sóng trải rộng lòng mình dưới bầu trời.
Cuối cùng tôi đã có một chuyến đi dài để về cùng anh. Bông quỳ vàng nở dưới thung lũng xa chỉ còn trong trí nhớ. Giờ tôi không còn phải đợi chờ để được nghe anh hát, và mỗi khi mùa đông về tôi đã thỏa ước được mang những bông cúc mi về cắm trên bàn khách giữa nhà. Đã qua những ngày tẻ nhạt, những chiều đông chập choạng cơ quan vắng hiu, những tập báo cáo vô cảm làm hoài không hết. Sáng nay mùi nước phở bò đang ninh trên bếp thơm vị quế, hồi, thảo quả vương khắp nhà khiến tôi trông trời mau sáng để mời mấy ba con bữa sáng tôi chuẩn bị thật kì công.
Mùa đông sẽ qua, mùa xuân tràn nhựa sống sẽ tới. Cuộc sống luôn lặng lẽ chảy trôi. Ngày mai mãi là điều bí ẩn nhưng tôi sẽ nuôi dưỡng mình như cách tôi chăm sóc con cái, chăm sóc hoa trái trong vườn. Như tôi đã tìm thấy anh trong hạnh phúc diệu kì.
(Nguồn: Phụ nữ mới)