Tuổi thơ tôi gắn liền với miền quê êm đềm, ngọt ngào như lời ru của mẹ. Ấy là lũy tre xanh, là tiếng gà gáy buổi sáng bình minh chẳng cần đồng hồ báo thức cũng biết đến giờ đi học, ấy là những ngày chăn trâu cắt cỏ cùng lũ bạn nghêu ngao câu hát "ai bảo chăn trâu là khổ... chăn trâu, sướng lắm chứ"....
Thế mà giờ ngót nghét đã mấy chục năm xa quê ở chốn thị thành. Thế nên đôi lúc nhớ quê da diết tới nỗi thèm thuồng. Chỉ biết viết ra cho thỏa nỗi lòng người con xa xứ. Để tìm về những ký ức ngày xa xưa... "Thèm quê". Và cũng dịch COVID-19 ai ở đâu ở yên đó, muốn về cũng khó nên nỗi nhớ quê chất chồng.
Có người hỏi tôi; Quê có gì mà hay nhớ thế? Tôi chỉ cười thay câu trả lời. Quê tôi chỉ là quê thôi, một ngôi làng hiền hiền lành lành như củ khoai, củ sắn nằm yên bình dưới những tán cây xanh, làng xóm được bao quanh bởi vòng tay xanh mát của cánh đồng.
Ấy là nơi ta sinh ra và lớn lên bên vòng tay của mẹ, của bà. Là lời dạy của cha ngày nào "giấy rách phải giữ lấy lề" nghe con.
Nhớ nhất là tiết trời ra giêng có chút khắc khoải gió! Khắc khoải nắng! Ôi, cái nắng đỏ rịm của bình minh khiến tôi bâng khuâng nhớ về những buổi sớm mai cùng bè bạn thuở ấu thơ tíu tít đến trường, chân sáo băng qua cánh đồng dìu dịu hương lúa. Thế mà vẫn có những ngày bị mẹ đánh no đòn vì như lời mẹ mắng "mày nghịch như quỷ sứ" là rủ cả đám bạn đi đốt tổ ong. Giờ nghĩ lại mà cười ra nước mắt.
Nhớ những ngày dù mưa hay nắng vội vội vàng vàng trên chiếc xe đạp cà tàng mang cơm cho mẹ cấy gặt lúa ngoài đồng xa sợ mẹ đói.
Nhớ quê ấy là bữa cơm nấu toàn những thứ của nhà làm được. Dĩa cà muối mặn ngon giòn, bát canh mướp hương ngửi mùi thôi đã ngọt. Có cá ăn cá, có rau ăn rau. Cơm mẹ nấu vẫn là ngon nhất.
Quê hương, dẫu có xa bao nhiêu, vẫn là nơi bình yên nhất mà tôi hướng về trong những phút giây lòng bộn bề lo toan vì cuộc sống.
Sao lại nói quê chẳng có gì? Ai nỡ lòng nào quay lưng mà nói với quê như thế. Quê là đất là người, là nơi dòng sông chắt mật phù sa, hòa mồ hôi của ông, của cha, của mẹ, làm thành hạt lúa thảo thơm giúp tôi lớn thành người. Quê có phần mộ tổ tiên, cha ông của tôi bao đời từng sống, là dòng giống, cội nguồn là lịch sử của phận tôi. Mà còn hít thở một hơi thở nào, là tôi còn phải tự dặn lòng không thể quên ơn.
Tôi tự nhủ: Cảm ơn cha mẹ kính yêu của con đã cho con cuộc sống và tình yêu với những giá trị trường tồn của quê hương, xứ sở... nhớ lắm thèm lắm hai chữ "quê hương" đúng như câu hát ngân nga mà ngọt ngào sâu lắng “quê hương nếu ai không nhớ sẽ không lớn nổi thành người”...
(Nguồn: Báo Lâm Đồng)