Lá thư của Tôi & Bạn

Quảng Trị phê duyệt tạm thời vị trí việc làm tại cấp xã

HƯƠNG GIANG |

Ngày 15/10, Ủy ban nhân dân tỉnh Quảng Trị cho biết, vừa ban hành quyết định phê duyệt tạm thời vị trí việc làm tại cấp xã trên địa bàn tỉnh. Quyết định này là cơ sở để xác định biên chế cụ thể cho từng loại xã, góp phần tháo gỡ những khó khăn trong quá trình thực thi nhiệm vụ ở cấp xã hiện nay.

Khi đàn bà mê... cờ bạc

Thùy Lâm |

 Dù biết ham mê cờ bạc là đi vào ngõ cụt, nhưng những người đàn bà ấy vẫn lao vào như con thiêu thân. Hậu quả không những “tan cửa, nát nhà” mà còn vi phạm pháp luật dẫn đến tù tội

Mùa thu qua cánh đồng làng

Hoàng Công Danh |

Sau 3 năm đi học xa quê, trở về làng trong đêm muộn, trời tối đen, thú thực tôi không thể nhìn rõ con đường vào làng, thế nhưng một cái gì đó từ tâm tưởng vọng lên đã giúp tôi nhận ra nơi chôn nhau cắt rốn của mình đây rồi.

Cánh diều và khoảng trời tuổi thơ

Trần Tuyền |

Tôi sinh ra ở một làng quê bãi ngang, nơi cát trắng trải dài miên man, biển xanh ôm lấy bờ làng và những hàng phi lao rì rào suốt bốn mùa gió. Ở đó, mùa hè đến sớm hơn, nắng vàng rót xuống như mật, gió mang theo vị mặn của muối biển len vào từng chái bếp. Tuổi thơ tôi lớn lên trong những ngày cơ cực, thiếu thốn đủ bề, nhưng cũng vì thế mà niềm vui luôn được tự tay vun đắp, từ những thứ tưởng chừng bỏ đi.

Mùa bão

Linh Châu |

 Tôi sinh ra ở miền Trung, nơi gió Lào bỏng rát mỗi mùa hè, mưa dầm lạnh thấu da trong mùa đông và bão tố thường xuyên trút xuống khiến đất trời nghiêng ngả. Có khi bão chỉ thoáng qua, như một lời cảnh tỉnh, nhưng cũng có khi dữ dội, để lại những vết hằn sâu trong ký ức mỗi người . Đối diện với thiên tai, người dân quê tôi như những thân cây dẻo dai, cúi mình trước gió mà không bao giờ gãy.

Đến với bài thơ hay: Lồng đèn

Nguyễn Ngọc Phú |

Nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng vốn là thầy giáo dạy Khoa sư phạm mầm non (Huế) nên rất am hiểu tâm lý trẻ thơ. Bài thơ “Lồng đèn” là một trong số hàng trăm bài thơ ông viết cho thiếu nhi, được các em yêu thích bởi nét sinh động hồn nhiên và đặc biệt là nhịp điệu, hình ảnh tưng bừng trong đêm rằm trung thu.

Ghi ở Tân Minh

Quang Hải |

An chở tôi đi khắp làng, qua những cánh đồng vào cuối vụ gặt thơm mùi rơm rạ để giới thiệu về sự đổi thay của Tân Minh. Trong mỗi câu chuyện, An luôn hiện rõ niềm tự hào về mảnh đất, con người quê hương. Ở đó, sự chịu thương chịu khó, khát vọng vươn lên xây dựng quê hương của mỗi một người dân đã đưa Tân Minh từ “ốc đảo” nay trở thành vùng quê no ấm, yên bình.

Giấc mơ đê làng

Mai Thị Trúc |

Đang loay hoay với lũ sâu bám đám cải thìa trên sân thượng, không biết nên khều lũ múp míp kia ra bằng cách nào thì nhóc con chạy lại: “Mẹ, mẹ có biết con đê làng là gì không ạ?”. Lục lại ký ức, tôi bắt đầu kể cho con những gì mà con đê làng từng in dấu suốt năm tháng tuổi thơ của mình.

Mùa phố nồng nàn

Trương Thu Hiền |

Đêm tản bộ trên phố, bước chân bất chợt chùng chình. Thảng thốt giữa đám đông đâu đây thơm mùi quen. Hẫng một nhịp, nhìn quanh quất tìm dáng hình mong manh cũ. Người ta gặp lại hoa sữa cũng trong tâm trạng ấy. Như có. Như không. Như gần. Như xa. Như được. Như mất. Mà mê đắm! Mà nuối tiếc! Ngước tìm trong vòm cây, ở đâu ra hương mùa ấy? Dưới ánh đèn ngời lên sắc trắng những chùm hoa be bé tinh khôi. Đó là khi trời đất xao xuyến vào thu, hoa sữa bắt đầu nở.

Trên những tầng trời

Anh Đức |

Có những tầng trời có thể nhìn thấy bằng đôi mắt của ký ức, nơi những cánh diều giấy tuổi thơ lơ lửng trong sắc xanh thăm thẳm của một thời không bao giờ trở lại. Là những buổi chiều hè, tôi và lũ bạn chân đất chạy rầm rập trên con đường đất đầu làng, tay giơ cao diều giấy mà ba vót từng khung tre, mẹ dán từng mảnh báo cũ. Ba bảo với tôi “Con hãy lấy bút ghi ước mơ của mình, dùng keo dán lên diều giấy, nó sẽ chắp cánh cho ước mơ của con bay đi thật xa”. Những ước mơ vụng dại, hồn nhiên. Tôi mong mình sẽ làm phi công để được bay đi muôn nơi của Tổ quốc, mơ làm họa sĩ để vẽ nên bầu trời mơ ước, có những đám mây lững thững bồng bềnh trôi dưới ánh nắng chan hòa, có ngôi nhà hạnh phúc cùng ba mẹ. Mỗi lần diều giấy bay lên, lòng tôi cũng bay theo gió nhè nhẹ, mong manh như một khát vọng chưa gọi thành tên, mang theo cả lời ước nguyện vụng về của đám trẻ nhỏ nhà quê ngày ấy.

Nước mắt người mẹ trẻ

Lê Minh |

Đứa bé hơn 1 tuổi do một phụ nữ bồng trên tay, bên ngoài cửa sổ phòng xét xử, liên tục khóc đòi mẹ. Bên trong phòng xét xử, khi Hội đồng xét xử tuyên án, bị cáo mới bật khóc, nghẹn ngào thốt lên: “Mẹ thương con lắm con ơi!”… Đó là tiếng khóc muộn màng của bị cáo Nguyễn Thị Thùy L. (30 tuổi), ở phường Nam Đông Hà, người nhiều lần có hành vi mua bán trái phép chất ma túy.

Nỗ lực cải cách hành chính, đưa dịch vụ công đến gần dân

Thanh Trúc |

Sau gần 3 tháng đi vào hoạt động theo mô hình chính quyền địa phương 2 cấp, các Trung tâm Phục vụ hành chính công (PVHCC) từ tỉnh đến cơ sở đã vận hành ổn định, cơ bản thông suốt. Nhiều đơn vị đã có những cách làm hay, sáng tạo nhằm nỗ lực cải cách hành chính (CCHC), đưa dịch vụ công đến gần với người dân.

Đường làng thênh thang

Diệu Ái |

Hồi nhỏ Vĩnh hay xấu hổ vì mạ cứ nói lớn tiếng, đám đông nào có mạ xuất hiện là chộn rộn, ồn ào cả lên. Mạ nói chuyện bình thường mà cứ như sắp đánh nhau tới nơi. Hôm rồi, trước khi quyết định, mạ có gọi điện hỏi ý Vĩnh, chừ mạ cắt chừng đó đất cho làng để làm nhà văn hóa thì ý Vĩnh thế nào? Vĩnh ngạc nhiên, từ nhỏ đến lớn hình như đây là lần đầu tiên mạ hỏi ý kiến anh một cách trực tiếp và thẳng thắn như vậy. Bởi chuyện này không phải chuyện nhỏ, cắt đất hiến tặng giữa thời buổi này nghe thật khó tin. Đất đang lên giá, bữa trước Vĩnh nghe bạn bè xôn xao bây giờ có tiền cũng khó mua đất ở quê, cò đất ngày nào cũng lảng vảng quanh xóm gạ nhà này nhà nọ bán đất. Mạ nói nhà cửa đất đai sau này là của Vĩnh, mạ chết cũng không đem đi theo được. Đành rằng đất chừ có giá, bán cũng được tiền nhưng xã đang chủ trương xây dựng nông thôn mới, quá trình này đã thay đổi bộ mặt của làng, giờ chỉ thiếu tiêu chí một cái nhà văn hóa khang trang. Vĩnh cười chọc mạ nắm chủ trương rõ quá, anh bảo tùy mạ, mạ quyết gì anh cũng ủng hộ nhưng anh hỏi nhỏ mạ không tiếc ư. Mạ cười hiền, làng đã luôn bao dung với mạ con mình nên mạ tiếc chi.

Nhớ thương mùa bàng chín

Linh Châu |

Mỗi khi mùa thu đến, lòng tôi lại nao nao nhớ về mùa bàng chín. Có lẽ là vì mùa này luôn trùng hợp với thời điểm tựu trường, những ngày học trò bắt đầu quay lại với sách vở và cũng là lúc những trái bàng vàng ươm, căng mọng, chín rộ trong ánh nắng đầu thu. Đó là một mùa không chỉ thiên nhiên thay đổi, mà cả trong lòng chúng tôi, những đứa trẻ, cũng có những chuyển động không thể nói thành lời. Những ký ức tuổi thơ gắn liền với bàng chín, với những ngày hè tươi đẹp và những trò chơi vô tư cứ thế ùa về, vẹn nguyên như ngày nào. Hình ảnh những trái bàng vàng ươm, căng tròn, lấp ló trên cành khiến lòng tôi bâng khuâng như thể thời gian đã lặng lẽ trôi qua mà không hề báo trước.

Mật khẩu của ký ức

Yên Mã Sơn |

Những cơn mưa đầu mùa thường đánh thức vùng ký ức xa vắng, chợt thổn thức như có ai đó gọi đúng tên quai nôi của mình đã rơi vào quên lãng theo năm tháng…

Sau ngày cơn bão đi qua

Nhật Phạm |

Tôi trở về quê vào một chiều muộn sau bão. Làng nằm yên bình như một nét mây vẽ vội trên nền trời, nơi những mùa lúa chín vẫn thơm mồ hôi mẹ, nơi tiếng gà trưa vọng qua mái rạ như giọng thời gian ru giấc ngủ chập chờn. Ấy thế mà, chỉ sau một cơn bão, mọi thứ bỗng hoang hoải như mới thức dậy từ một giấc mơ chòng chành, xô lệch.

Tiền của thiên hạ đâu... dễ kiếm!

Dương Công Hợp |

Những người tham dự phiên tòa xét xử vụ lừa đảo chiếm đoạt tài sản hôm đó không khỏi giật mình. Giật mình vì tổng số tiền giao dịch giữa các bị hại và bị cáo lên đến hàng trăm tỉ đồng. Đành rằng, cả bị cáo, bị hại và những người liên quan trong vụ án này, ai cũng có ý đồ riêng, đó chính là những lời hứa về khoản “tiền lãi hời” sẽ được hưởng. Nhưng cũng có người biết chuyện tặc lưỡi, tiền của thiên hạ đâu dễ kiếm như vậy…

Nơi neo đậu tâm hồn...

Trần Đình |

 Làng tôi nép mình bên dòng sông Mai, còn gọi là kênh Kịa, hiền hòa, như dải lụa mềm vắt ngang giữa cánh đồng. Dòng sông ấy không chỉ mang phù sa bồi đắp ruộng đồng mà còn in dấu bao kỷ niệm. Phía sau làng là bãi cát trắng trải dài đến vô tận-thứ cát vừa khắc nghiệt, vừa đằm thắm như chính con người quê tôi, mộc mạc mà nghĩa tình. Làng là nơi neo đậu tâm hồn tôi...

Ghé qua nhà cũ

Nguyễn Thành |

Chiều nay, tôi bất chợt ghé qua ngôi nhà cũ, nơi tôi đã từng gắn bó suốt những năm tháng tuổi thơ. Con đường dẫn vào nhà vẫn như xưa, chỉ có hàng cây ven đường cao hơn, những nhánh lá rậm rì vươn dài che lấp bầu trời. Cảm giác vừa quen, vừa lạ khiến bước chân tôi chậm lại. Cánh cổng sắt ngày nào giờ đây đã hoen gỉ, lớp sơn xanh cũ kỹ bong tróc từng mảng. Tôi đưa tay chạm nhẹ vào cánh cửa, ký ức chợt ùa về. Ngôi nhà này từng là cả thế giới của tôi, nơi tôi lớn lên với những buổi trưa hè êm đềm, những ngày mưa rả rích và cả những buổi tối quây quần bên ánh đèn dầu leo lắt.

Thương nhớ Hải Lệ...

Ngô Thanh Long |

Từ Quốc lộ 1, qua hết cầu Ga rồi rẽ phải, đi dọc con đường Nguyễn Hoàng chạy song song với bờ Nam sông Thạch Hãn lên đến Trấm là kịp chạm đất Hải Lệ (nay thuộc phường Quảng Trị). Trải qua bao thăng trầm, biến thiên lịch sử, đất và người Hải Lệ vẫn thủy chung, sắt son, bình dị với lối sống mộc mạc, hài hòa cùng thiên nhiên nơi vùng đất “chưa mưa đã lụt”. Người Hải Lệ hôm nay luôn tự hào khi trên mảnh đất quê mình đang hiện diện một công trình xuyên hai thế kỷ-Đại thủy nông Nam Thạch Hãn-biểu tượng kết đoàn của Nhân dân Bình Trị Thiên một thời.