Lá thư của Tôi & Bạn
Nơi neo đậu tâm hồn...
Trần Đình |
Làng tôi nép mình bên dòng sông Mai, còn gọi là kênh Kịa, hiền hòa, như dải lụa mềm vắt ngang giữa cánh đồng. Dòng sông ấy không chỉ mang phù sa bồi đắp ruộng đồng mà còn in dấu bao kỷ niệm. Phía sau làng là bãi cát trắng trải dài đến vô tận-thứ cát vừa khắc nghiệt, vừa đằm thắm như chính con người quê tôi, mộc mạc mà nghĩa tình. Làng là nơi neo đậu tâm hồn tôi...
Ghé qua nhà cũ
Nguyễn Thành |
Chiều nay, tôi bất chợt ghé qua ngôi nhà cũ, nơi tôi đã từng gắn bó suốt những năm tháng tuổi thơ. Con đường dẫn vào nhà vẫn như xưa, chỉ có hàng cây ven đường cao hơn, những nhánh lá rậm rì vươn dài che lấp bầu trời. Cảm giác vừa quen, vừa lạ khiến bước chân tôi chậm lại. Cánh cổng sắt ngày nào giờ đây đã hoen gỉ, lớp sơn xanh cũ kỹ bong tróc từng mảng. Tôi đưa tay chạm nhẹ vào cánh cửa, ký ức chợt ùa về. Ngôi nhà này từng là cả thế giới của tôi, nơi tôi lớn lên với những buổi trưa hè êm đềm, những ngày mưa rả rích và cả những buổi tối quây quần bên ánh đèn dầu leo lắt.
Thương nhớ Hải Lệ...
Ngô Thanh Long |
Từ Quốc lộ 1, qua hết cầu Ga rồi rẽ phải, đi dọc con đường Nguyễn Hoàng chạy song song với bờ Nam sông Thạch Hãn lên đến Trấm là kịp chạm đất Hải Lệ (nay thuộc phường Quảng Trị). Trải qua bao thăng trầm, biến thiên lịch sử, đất và người Hải Lệ vẫn thủy chung, sắt son, bình dị với lối sống mộc mạc, hài hòa cùng thiên nhiên nơi vùng đất “chưa mưa đã lụt”. Người Hải Lệ hôm nay luôn tự hào khi trên mảnh đất quê mình đang hiện diện một công trình xuyên hai thế kỷ-Đại thủy nông Nam Thạch Hãn-biểu tượng kết đoàn của Nhân dân Bình Trị Thiên một thời.
Mùi vị quê hương
Diệu Thông |
Những bãi đất ven sông mùa này ngút lên màu xanh của những biền cà, biền ớt. Dưới ánh nắng ban mai lung linh sắc cam hồng, những đóa hoa ớt trắng tinh khôi lấm tấm, ẩn hiện mong manh dưới nền lá xanh non.
Đoạn kết vui của một cuộc tình buồn
Minh Tứ |
Có lần nhà văn Châu La Việt trở lại thăm quê nhà Quảng Trị, mấy anh em văn nghệ sĩ, báo chí rủ nhau ra ngồi bên dòng Hiếu Giang lai rai, nghe gió thổi miên man trong chiều hè. Bất chợt một nhà báo buột miệng hỏi anh:
Miền xanh cuối hạ
Trần Văn Thiên |
Thế là mùa hạ đã trôi về quãng cuối. Tôi đi dưới bóng làng quê, một miền xanh êm ả tràn vào tâm hồn, tựa khúc ru ngọt lành vọng lên giữa vùng trời hoa cỏ. Nhìn đâu cũng thấy một màu xanh khoáng đạt, trải dài khắp đồng bãi, núi sông. Tôi đã lớn lên từ màu xanh dịu vợi ấy, để rồi khi nào ngoái nhìn lại cũng thấy lòng chòng chành bao nỗi mến thương.
Đi học
Bùi Đức Tú |
Đêm hôm trước, tôi còn rong chơi với các bạn trong làng. Dưới ánh đèn dầu chúng tôi rượt đuổi đến lộn cả ruột gan. Đêm hôm nay sao mà vắng đến vậy, tôi chợt nhận ra, à ngày mai tôi đi học.
Cuộc lên đường mới, cùng khát vọng phồn vinh
Mai Nam Thắng |
Làng tôi nằm bên bờ thượng nguồn sông Gianh thuộc tỉnh Quảng Bình trước đây, nay là tỉnh Quảng Trị. Sông Gianh lở bồi quanh năm vì lũ lụt triền miên… Nắng hạn, mưa bão, đói rét trộn lẫn vào nhau, như nồi cơm dân làng quê tôi ngày hai bữa độn sắn, độn khoai một thời cơ cực…
Phát hiện loại protein có thể đảo ngược chứng suy giảm trí nhớ do lão hóa
TM |
Các nhà khoa học kỳ vọng phát hiện này sẽ mở đường cho phương pháp điều trị mới, có khả năng không chỉ làm chậm suy giảm trí nhớ mà còn phục hồi khả năng học hỏi đã mất.
Hãy buông bỏ ma túy để sớm quay về!
Lê Minh |
Phiên tòa diễn ra trong một ngày mưa. Hội trường xử án như rộng hơn, khi bên trong chỉ có hơn 10 người thân của các bị cáo (là 2 anh em ruột) tham dự. Họ đến sớm, khi phiên tòa chưa bắt đầu, chỉ mong được gặp bị cáo mà nhắn nhủ: “Hãy buông bỏ ma túy để sớm quay về”!
Ánh trăng trên đồi
Hoàng Công Danh |
Ở lưng chừng dốc một quả đồi trên vùng Khe Sanh, homestay An Thơ trở thành điểm dừng chân thúvị. Chỉ mới gầy dựng ba năm mà khu nhà nghỉ bình dân này đã rợp bóng mát, cỏ hoa xen lẫn trông thật hài hòa, khách đến lưu trú khá đều đặn.
Lời ăn năn muộn màng...
Thùy Lâm |
Có những cuộc ly hôn đã dẫn đến mâu thuẫn, thù hận giữa vợ, chồng cũ. Đau lòng hơn, có những mâu thuẫn đã trở thành án mạng, khiến nhiều người sống trong nỗi đau khổ, dằn vặt suốt cuộc đời. Đáng nói, khi người lớn chọn cách giải quyết bằng sự hằn học, ích kỷ, hay xem con cái như “món tài sản” để tranh giành nhau, thì người thiệt thòi nhất chính là những đứa trẻ vô tội trong cuộc chia ly của cha mẹ.
“Ơi con suối La La”
Phan Tân Lâm |
Miền Tây Quảng Trị là xứ sở của những đỉnh núi quanh năm sương mờ giăng phủ, nơi khởi nguồn của hàng nghìn con suối lớn nhỏ ngày đêm miệt mài tìm về với biển… Những con suối muôn đời cứ trôi đi như thời gian không chờ đợi, nhưng kỷ niệm về nó thì vẫn ở lại, vẫn sống mãi trong ký ức những người lính từng một thời “xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước…”. Chiến tranh qua đi, những người lính vẫn luôn khắc khoải một ngày tìm về nơi dấu xưa chốn cũ. Và rồi, họ cũng có một ngày trở lại, từ thẳm sâu ký ức ngân lên câu hát: “Ơi con suối La La, nước trong xanh hiền hòa…”.
Cựu chiến binh Thành cổ Quảng Trị không cầm được nước mắt khi xem "Mưa đỏ"
Mai Trang |
Các cựu chiến binh Thành cổ Quảng Trị xúc động sau khi xem “Mưa đỏ” tại buổi công chiếu đầu tiên tại Hà Nội.
Chuyến tàu đêm
Diệu Hương |
Giữa muôn trùng phương tiện hiện đại, tôi vẫn chọn đi tàu lửa. Một hành trình đủ dài để ngẫm ngợi, để ngồi cạnh những người xa lạ, để nhìn đời trôi chầm chậm ngoài ô cửa kính bụi mờ.
Thu sang
Nguyễn Văn Trình |
Đường thôn rơm rạ trải vàng/mà nghe hương đất đồng làng xốn xang /hắt hiu ngọn gió thu sang /thả hồn theo gió mênh mang cuối ngày. (Bài thơ Thu sang của tác giả Nguyễn Văn Trình)
Quảng Trị muôn vẻ
Lương Sáng |
Đồng Hới, trung tâm tỉnh lỵ mới đang phát triển từng ngày, trở thành điểm đến của du khách gần xa...
Chiếc máy may của mẹ
Linh Châu |
Trong những buổi chiều tĩnh lặng, tôi thường chọn một góc bên cửa sổ, dõi mắt theo con đường làng chìm trong màn sương mờ. Khung cảnh ấy khơi gợi trong tôi bao hoài niệm về những năm tháng đã qua, nhất là về tổ ấm bình dị nơi quê nhà, nơi có mẹ tôi vẫn luôn tảo tần, lặng lẽ vun vén và chăm sóc cho cả gia đình. Và ở đó, giữa bao nhiêu vật dụng thân thuộc, tôi vẫn mãi nhớ về chiếc máy may cũ kỹ của mẹ, một món đồ tưởng chừng đã bị thời gian lãng quên.
Nhớ hương vị lê ki ma
Kô Kăn Sương |
Mỗi lần nghe những ca từ “Mùa hoa lê ki ma nở/Ở quê ta miền đất đỏ…” trong bài hát “Biết ơn chị Võ Thị Sáu” do nhạc sĩ Nguyễn Đức Toàn sáng tác, trong tôi lại dâng nỗi nhớ một thời gắn bó với hương vị lê ki ma cùng bạn bè “nằm nôi”. Đó là kỷ niệm đẹp của thời kỳ bao cấp, cuộc sống nói chung của cán bộ, đảng viên và người dân miền núi nơi vùng đất đỏ bazan Khe Sanh còn thiếu thốn về nhiều mặt. Ở thời điểm ấy, lứa tuổi học sinh hồn nhiên, trong sáng của chúng tôi lại được may mắn thưởng thức lê ki ma với nhiều cung bậc cảm xúc khó tả. Không chỉ đơn thuần là hương vị mà lê ki ma còn là bầu trời ký ức...