Mùa hạ và những cơn mưa

Nguyễn Thị Bích Nhàn |

Mùa hè miền Trung tưng bừng nắng. Trời trong xanh, cao thăm thẳm. Và nắng, nắng chang chang, nắng đến lạnh người. Nắng đi kèm với nóng, với gió bụi. Nóng hầm hập, bức bối. Gió ù ù, thổi tung những đám bụi bên đường, đem lá cây rải tận thềm nhà.

Mùa hè nắng rêm đầu. Vì như thế nên giây phút những giọt nước rơi rụng từ trời sẽ là giờ khắc được trông đợi nhất. Một cơn mưa ầm ào đổ xuống, cánh đồng sau mùa gặt bị bỏ khô, đất nứt thành rãnh, cỏ trên bờ cháy sém được tưới táp phủ phê. Cây trong vườn bấy lâu phủ bụi nay hả hê ngửa mặt uống mưa. Những con đường được nước mưa rửa sạch lớp bụi mịn phía trên, lộ ra mặt đường chắc nịch, sạch sẽ. Một trận mưa đi qua, nhìn xung quanh xanh mướt, tốt tươi như chưa từng có đợt nắng nóng nào kéo qua.

Mưa mùa hè không dầm dề dai dẳng, đến nhanh đi nhanh, để lại nhiều nuối tiếc.

 
Ảnh: Nông Văn Dân

Xóm tôi hồi đó chừng dăm nóc nhà, nằm đối diện cánh đồng. Mùa hè, con nít trong xóm cất sách vở, dong bò ra đồng. Đứa nào không đi chăn bò cũng theo ra đó chơi. Thôi thì đủ trò, thả diều, bắt dế, đá banh. Có hôm trời đang chang chang nắng bỗng tối sầm, mây ở đâu ùn kéo tới vón cục, đen ngòm. Và rất nhanh, những hạt mưa to, nặng, đua nhau rơi lộp bộp. Chao ôi là vui. Mưa xuống, chúng tôi tạm ngừng trò đang chơi, ngửa mặt lên, hào hứng để nước mưa tràn qua mặt, rỏ xuống cổ. Đứng giữa đồng nghe mưa nhảy múa reo vui. Nước từ từ thấm vào làm quần áo ướt sũng, làm da thịt mát rượi - cảm giác dễ chịu, khoan khoái. Tuổi thơ, còn có thú vui nào hấp dẫn bằng việc tung tăng giữa cánh đồng, dưới cơn mưa. Dễ chịu lắm, đất dưới chân mềm ra, nước tràn qua môi miệng, ngọt lịm. Và lũ chúng tôi nằm bừa ra mưa, mặc sức đùa giỡn, la hét đến đứt hơi. Lần nào cũng vậy, khi thấy tôi trong bộ dạng mắc mưa về nhà thì câu la quen thuộc của mẹ là “Thấy trời mù thì lo lùa bò về, giang chi ngoài mưa cho bệnh??”. Mẹ lạ ghê nơi chưa, đi chăn bò, chỉ trông được mắc mưa mẹ lại bảo rượt bò về trốn mưa. À, chắc mẹ sợ sấm sét. Đương nhiên tôi cũng sợ.

Mùa hè, thích được tắm mưa nhưng không phải cơn mưa nào cũng dám. Mưa mùa hè được trông ngóng nhưng tiềm ẩn nguy hiểm. Thường không có nhiều những cơn mưa hiền lành để trẻ con được tận hưởng cảm giác mát lạnh giữa những ngày oi bức. Dữ dội! Mưa mùa hè thường đi kèm những cơn gió. Gió rất mạnh, có khi làm lốc, vặn, xoáy. Song hành với những cơn mưa là giông lốc, sấm, chớp. Sấm rung, chớp giật sáng lòe những vệt dài vạch qua bầu trời và những tiếng sét nữa, rất to, nổ đinh tai. Những cơn mưa dữ dằn thường bất thình lình ập tới mà không báo trước. Trời đang hanh hao nắng bỗng tối sầm. Gió nổi lên khốc liệt, sấm chớp liên hồi, mưa đến nhanh quá, không kịp trở tay. Hiện tượng mưa giông đi kèm sấm chớp nguy hiểm chết người nên sợ, rất sợ. Khi trời nổi giông, bọn trẻ chúng tôi tái mặt rượt bò về, đội sấm chớp trên đầu, nghe một tiếng “đùng” thì la toáng, lấy cái mũ trên đầu quăng chạch xuống đất vì sợ “Thiên Lôi trú mưa”.

***

Mấy rày miền Trung nắng nóng kéo dài. Ngột ngạt, bức bí. Tôi nhìn lên bầu trời, ngó chừng mưa, một cơn mưa hè mát lạnh.

Chiều nay mưa. Những hạt mưa vỗ bôm bốp trên mái nhà. Nhìn ra cánh đồng trắng mưa trước nhà, thấy những đường chớp cắt ngang trời, tôi rớm nước mắt nghĩ tới mẹ. Mẹ tôi là lực điền. Mùa này lúa mới lên xanh, mẹ đi cấy dặm, nhổ cỏ gặp mưa, đội sấm chớp chạy về.

(Nguồn: Báo Lâm Đồng)

TAGS

Thương lắm tháng Tư về

Thùy Hương |

Yêu sao những ngày tháng Tư như những gì nhạc sĩ Dương Thụ từng say đắm: “Tháng Tư về, gió hát mùa hè/ Có những chân trời xanh thế/ Mây xa vời, nắng xa vời/ Con sông lững lờ trôi...” (Tháng Tư về). Tháng Tư về tôi muốn mình chậm lại để cảm nhận những âm thanh trong trẻo mà thấm thía của khúc giao mùa tinh khôi, lại nao nao nhớ về những ngày tháng Tư xưa... 

Mâm cơm ngày giỗ Tổ

Tây Long |

Cứ đến ngày giỗ Tổ Hùng Vương, nhiều hộ dân trên địa bàn tỉnh Quảng Trị lại quây quần, thành kính làm mâm cơm dâng lên bậc tiền nhân có công dựng nước. Việc làm giản dị, mang nhiều ý nghĩa này đã trở thành nét đẹp văn hóa của cư dân địa phương, được lưu truyền từ đời này sang đời khác.

Ở đâu có mẹ, ở đó là quê hương…

Trần Văn Thiên |

Đã bao bận rời quê mà lòng tôi vẫn vẹn nguyên một nỗi rưng rưng như ngày mới xa nhà. Xe chưa đi xa mà ruột gan đã cồn cào nhớ mẹ. Có lẽ, càng trưởng thành, tôi càng nhớ hơi ấm lòng mẹ. Thế gian này làm gì có nơi nào ấm áp hơn lòng mẹ mênh mông!

Mùa nắng tháng Tư

Lê Tấn Quỳnh |

Mới đó mà đã đến tháng tư. Mình đi giữa phố mà miên man về một loài hoa tím đắng đót như mơ về một miền thẳm xa nào đó. Phố xá chan hòa những vồng nắng lênh lang thỏa thích nô đùa trên những vòm xanh bất tận. Là lá của tháng tư. Là nỗi hồn nhiên của những áng mây nhẹ bổng vui đùa trong những khoảnh khắc bâng quơ, có lúc vụt đến vụt đi ngay cả khi mình còn chưa kịp nhận ra. Đi trong lòng phố, trong cái thênh thang đến lạ để được thung dung mà ngước ngắm những mái rêu cũ kỹ thời gian, để thấy Huế nép trong ánh lá mơ màng, thấy Huế trong một niềm xanh sâu thẳm vốn dĩ tưởng như đang phôi phai trong đâu đó mỗi con người. Tháng tư cứ thế đi qua, như những cánh hoa ngô đồng chợt một ngày sáng bừng lên sau thời khắc trời trở gió. Mải ngắm hoa mà từng bước chân bỗng chênh vênh như đang bước đi trên một con đường lạ lắm, như đang nghĩ hoài về một niềm lưu lạc hoang mang...