Nhớ thương mùa bàng chín

Linh Châu |

Mỗi khi mùa thu đến, lòng tôi lại nao nao nhớ về mùa bàng chín. Có lẽ là vì mùa này luôn trùng hợp với thời điểm tựu trường, những ngày học trò bắt đầu quay lại với sách vở và cũng là lúc những trái bàng vàng ươm, căng mọng, chín rộ trong ánh nắng đầu thu. Đó là một mùa không chỉ thiên nhiên thay đổi, mà cả trong lòng chúng tôi, những đứa trẻ, cũng có những chuyển động không thể nói thành lời. Những ký ức tuổi thơ gắn liền với bàng chín, với những ngày hè tươi đẹp và những trò chơi vô tư cứ thế ùa về, vẹn nguyên như ngày nào. Hình ảnh những trái bàng vàng ươm, căng tròn, lấp ló trên cành khiến lòng tôi bâng khuâng như thể thời gian đã lặng lẽ trôi qua mà không hề báo trước.

Nhớ ngày ấy, mỗi khi bước vào sân trường, tôi lại thấy những trái bàng chín rơi xuống đất, được lăn lóc trên nền sân trường. Những trái bàng khi rơi xuống đất có một sức hút kỳ lạ, dường như  cả bọn trẻ chúng tôi đều không thể cưỡng lại được. Chúng tôi nhặt những trái bàng, lột bỏ lớp vỏ ngoài, để rồi thưởng thức hương vị ngọt ngào bên trong. Mùi thơm dịu nhẹ của bàng, kết hợp với hương đất, hương cây, như thấm vào từng ngõ ngách tâm hồn trẻ thơ. Bàng chín mang một sắc vàng ấm áp, tựa như một đốm nắng còn vương lại trên những tán lá. Quả bàng căng mọng, tròn đầy, hệt như một lời hứa hẹn của mẹ thiên nhiên, mang theo vị ngọt ngào của đất trời. Những trái bàng chín không chỉ mang lại hương vị ngọt ngào mà còn là khoảnh khắc tràn ngập niềm vui của tuổi thơ vô lo.

 
Minh họa: LÊ DUY 
 


Nhớ những buổi chiều, khi nắng thu dịu dàng trải vàng trên các con đường làng, những chiếc lá bàng khẽ khàng rời cành, lướt mình trong gió rồi đáp xuống, tạo nên một tấm thảm vàng óng ả. Dưới gốc bàng, chúng tôi-những đứa trẻ vô tư, hồn nhiên, ngồi quây quần, say sưa trong thế giới của riêng mình. Cả bọn cùng thi nhau xem ai nhặt được quả to hơn, chín hơn. Bàn tay nhỏ xíu, non nớt nhưng nhanh thoăn thoắt, lật tìm từng quả bàng ẩn mình trong lớp lá khô. Thỉnh thoảng, một tiếng reo lên đầy phấn khích khi ai đó nhặt được một trái bàng căng tròn, vàng ươm, tỏa hương thơm ngòn ngọt. Trong những khoảnh khắc ấy, thời gian dường như ngừng lại. Tiếng cười trong veo, những câu chuyện trẻ con vô nghĩa, những quả bàng chín như lời hứa hẹn của mùa thu...

Chẳng hiểu sao, cứ mỗi lần thấy trái bàng chín, lòng tôi lại bồi hồi, xuyến xao lạ. Cái hương vị ngọt chát đặc trưng ấy không chỉ đánh thức vị giác, mà còn đánh thức cả một trời ký ức tuổi học trò, những kỷ niệm mà tôi tưởng chừng đã ngủ quên đâu đó. Mới hôm nào, ngày về dự lễ kỷ niệm thành lập trường, tôi đã tìm thấy bạn bè mình dưới gốc bàng già. Vẫn cái cây thân quen ấy, những gương mặt bạn hiền lành ấy, chỉ khác là ngày xưa chúng tôi nghịch hơn một chút. Cả bọn tụm năm tụm ba, cùng nhau ăn trái bàng...

Dù năm tháng đã trôi qua, nhưng dưới gốc bàng này, chúng tôi vẫn là những đứa trẻ hồn nhiên ngày nào. Những trái bàng chín không chỉ đơn thuần là quả ngọt, mà còn là chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa ký ức, nơi cất giữ khoảnh khắc vô giá của tình bạn. Để rồi khi mùa tựu trường đến, tôi lại nhớ về ngày đó, nhớ về những trái bàng vàng óng, nhớ về một thời đã qua, nhưng mãi mãi không thể phai nhòa trong ký ức.

Nguồn tin: Báo Quảng Trị

Từ tuổi thơ "khát" công nghệ đến tiến sĩ Khoa học máy tính và thông tin

Quang Hiệp |

Trở về từ Nga sau 9 năm chinh phục tấm bằng tiến sĩ ngành Khoa học máy tính và thông tin, anh Phùng Thế Bảo (SN 1985) bỏ lại sau lưng nhiều cơ hội. Chính mong muốn tiếp sức cho những người trẻ “khát” công nghệ như mình một thời đã thôi thúc anh đi đến lựa chọn ấy. Và cho tới hôm nay, anh Bảo vẫn chưa phút nào tiếc nuối với quyết định của mình.

Chương trình nghệ thuật đặc biệt "Những câu thơ viết nên hình đất nước”

Diệu Hoàn - Võ Quốc |

Tối 17/8, tại Khu du lịch sinh thái Sao Mai (tỉnh Phú Yên cũ) nay là tỉnh Đắk Lắk, Tạp chí Văn nghệ Quân đội, Viện Nghiên cứu và Phát triển Phương Đông phối hợp với Báo và phát thanh, truyền hình (PT - TH) Quảng Trị tổ chức chương trình nghệ thuật đặc biệt với chủ đề "Những câu thơ viết nên hình đất nước”.

Mót đồng, những mùa thơ ấu còn sót lại

Nhật Phạm |

Không biết từ bao giờ, hai chữ “mót đồng” lại neo đậu trong tôi như một phần của tuổi thơ, một mảng ký ức không thể gọi tên, mà chỉ có thể chạm đến bằng cảm xúc thật thà nhất. Ấy là cái thời nhà còn nghèo, đồng ruộng còn rộng, người ta sống với đất đai không chỉ bằng sức mà bằng tấm lòng biết tiếc những hạt thóc, củ khoai còn sót lại sau mỗi vụ thu hoạch.

Tập thơ “Thơm từ nỗi đau” của tác giả Hoàng Thụy Anh

Phúc Nguyên |

Nhà thơ, nhà phê bình văn học Hoàng Thụy Anh vừa ra mắt tập thơ “Thơm từ nỗi đau”. Tập thơ giúp độc giả cảm nhận được hương thơm từ nỗi đau qua bàn tay, tâm hồn của người thi sĩ.

Hàng rào dâm bụt tuổi thơ

Đinh Hạ |

Có một loài hoa mộc mạc, dân dã trong số rất nhiều những loài hoa mãi neo đậu trong ký ức tuổi thơ biết bao đứa trẻ quê như tôi ngày ấy chính là hoa dâm bụt. Mỗi khi âm thanh náo nức của ngày hè đánh động qua tiếng ve râm ran trên những chùm phượng vĩ đỏ thắm hay bông bằng lăng tím ngắt cũng là lúc hoa dâm bụt khoác lên mình đủ sắc màu lung linh dưới nắng.

Kẹo kéo tuổi thơ

Trần Tuyền |

Chiều muộn. Trên con đường nhỏ về nhà, tôi gặp một người đàn ông già dừng xe máy bên lề, chậm rãi lấy ra từ chiếc thùng gỗ cũ kỹ những que kẹo kéo dẻo quẹo, bọc giấy trắng. Đó là loại kẹo mà ngày còn nhỏ, tôi và lũ bạn trong xóm vẫn thường rình rập chờ tiếng rao “kẹo kéo đê” vang lên từ xa để ùa ra, mỗi đứa một tay cầm đồng bạc lẻ với ánh mắt háo hức.

Kiệt quệ vì con thơ mắc bệnh hiểm nghèo

Đức Việt |

Mắc phải căn bệnh tan máu bẩm sinh từ lúc lên 1 tuổi, bé gái 3 tuổi Hồ Ánh Dương, con của vợ chồng anh Hồ Sỹ Ngọc Sơn (32 tuổi) và chị Phan Thị Kim Chi (30 tuổi), ở thôn Tân Đức, xã Triệu Thành, huyện Triệu Phong (nay là xã Triệu Phong), nằm viện nhiều hơn ở nhà. Mỗi ngày cháu phải uống đến 12 loại thuốc và đã tạm thời qua nguy kịch nhờ ghép tủy của anh trai. Tuy vậy, những khó khăn vẫn chưa kết thúc...