Chùm thơ Nguyễn Ngọc Hưng

Nguyễn Ngọc Hưng |

Hồn nhiên em kể chuyện tình xưa

Như con chim ca bài ca cũ


Ngơ ngác chiều thu

 

Hồn nhiên em kể chuyện tình xưa

Như con chim ca bài ca cũ

Nét duyên dáng nồng nàn thiếu phụ

Chạm vào tôi tia sét tê người.

Ngây ngô tôi cố nặn nụ cười

Vành môi ướt lưng chừng hóa đá

Hình như tôi chỉ là kẻ lạ

Trong cõi em ngồn ngộn vui buồn?

Bây giờ em bảo trái đất vuông

Chắc tôi cũng ừ, vuông trái đất

Sự thật có tròn vuông sự thật

Trong con người biết mấy con người?

Hồn nhiên em như đóa hồng tươi

Thả hương phấn thơm hoài dĩ vãng

Kỷ niệm nháo nhào đập va khuếch tán

Ngất ngây tôi ngộ độc bao giờ...

Con cáo già đội lốt nai tơ

Làm sao giấu cái nhìn quỷ quyệt

Tôi soi vào mắt em trong biếc

Chỉ thấy sắc vàng ngơ ngác chiều thu!

Chuỗi cườm trên cổ chim cu

Ơ này

Chuỗi cườm trên cổ

Lóng lánh sáng như ngọc trai

Mỗi hạt một vầng trăng hạnh phúc

Của gia bảo - kết tinh từ đớn đau, khổ nhục

Một đời mẹ dành dụm cho con.

Không vút cao lảnh lót véo von

Như giọng vàng sơn ca thôi thúc

Tiếng cu gáy

Tiếng cu gù

Xao xác

Những âm thanh trầm đục

Gieo xuống tay chiều

Giọt giọt buồn

Loang.

Bạn cùng cây dại cành hoang

Ngút ngát rừng xanh

Vẫn thương lắm lũy tre làng muôn thuở

Tiếng hát tê mê găm đầy nỗi nhớ

Bay về

Xé nát giấc mơ côi... 

Không tử thương vì tranh ổ đoạt mồi

Cũng phơi xác vì đạn ria khủng khiếp

Từ tâm thức bắn ra

Làm sao chim tránh kịp

Những mũi tên oan nghiệt cắt ngang đời?

Chuỗi cườm trăng mê sảng hóa mặt trời

Xoay tít

Chói lòa

Mộng du quét đường bay vũ trụ

Những tia nắng thiu thiu chiếu vào cơn mưa ngái ngủ

Nhớ thương con bảy sắc cầu vồng

Mẹ xám một màu mây!

(Nguồn: Tạp chí Cửa Việt)

Những bông hoa từ tàn tích

Hoàng Tiến |

“Ký ức Khe Sanh” (NXB Thuận Hóa) là những trang viết từ cuộc thi cùng tên do Quỹ phát triển những con đường hoa tỉnh Quảng Trị (Trang Thông tin điện tử Xanh Ewec) phối hợp UBND huyện Hướng Hóa tổ chức nhân kỷ niệm 55 năm Ngày Chiến thắng Khe Sanh, giải phóng Hướng Hóa (9/7/1968-9/7/2023).

Vàng hoa thuở ấy

Hồ Sĩ Bình |

Hôm qua đi làm về, bỗng dưng tôi dừng lại bởi phát hiện trên đường đã ngập tràn xác hoa điệp vàng. Ở Đà Nẵng, có lẽ chỉ có con đường này trồng toàn cây muồng và tôi đã đi lại nhiều lần. Vào mùa hoa một màu vàng rực trên không trung chấp chới nhưng chỉ đến khi màu vàng ấy trải đầy trên mặt đất như một tấm thảm miên man sâu hút trên đường làm bồi hồi một nỗi nhớ xa thẳm, đánh thức trong tôi cái màu vàng chênh chao trong ký ức.

Chùm thơ Hoàng Thụy Anh

Hoàng Thụy Anh |

lần gõ vào đêm 

đêm vô ngôn 

không hình

không màu

giấc mơ như cánh hoa bay

cô độc trong lòng đêm


Lắng lòng với “Bốn mùa thương nhớ”

Bùi Phan Thảo |

Mấy hôm trước ở Sài Gòn, khi ngồi lại với nhau mừng Nguyễn Linh Giang, Hội viên Hội Nhà văn TP. Hồ Chí Minh ra mắt sách mới “Bốn mùa thương nhớ” - NXB Thanh Niên, 2024 (là cuốn sách thứ tư của anh)- những nhà báo quê Quảng Trị, Quảng Bình chúng tôi: Bùi Phan Thảo, Nguyễn Linh Giang, Trần Yên, Nguyễn Hồng... nói với nhau những câu chuyện quê nhà, về tuổi thơ và những kỷ niệm thân thương, những sản vật - món ăn đi vào ký ức, một cách hào hứng và xúc động.