Những ngày mưa, tôi ngồi nhìn ra ngõ. Trong những người vội vã chạy ngang, tôi cố tìm một bóng dáng thân quen dưới làn mưa ướt át. Cơn mưa tháng Tám không dài, đủ cho một vài bài hát vu vơ cùng nỗi nhớ se sắt chợt dưng lại trở về. Cánh đồng ướt át, con sông cũng ướt át, nỗi nhớ từ trong con tim thỉnh thoảng lại thập thò mở cửa nhà người dưng.
Trước nhà dòng sông Hiếu chảy ngang, bao ngày cạn nước giờ sông vồ vập thấy rõ. Bắc một chiếc ghế ngoài hiên, ngồi nhìn sông, nghĩ ra bao tuồng tích. Nhưng có lẽ cắt nghĩa gần nhất vẫn là lòng người, sự yêu thương giữa tình thân người xưa mới đặt chữ Hiếu. Không những chút tình, mà nó là cả một dòng sông, mênh mang, bất tận.
Có khi ngồi nhìn mưa, có khi mơ hồ, chuyện ngày xửa ngày xưa và nghe mùi ẩm mốc từ ngôi nhà cũ. Lẽ dĩ nhiên nhớ về những con người cũ, trong mái nhà lúp xúp. Tiếng hát từ chiếc máy cát – sét thả ra theo mưa “à ơi, hoa bay lên trời…”. Những ngày mưa nghe câu hát đó như ai oán, hằn trong nó là chuyện tình và trên tất cả là nó còn vấn vương.
Tôi thường có thói quen rất lỡ làng. Cứ tạo cho mình những không gian không buồn không được. Một chiếc ghế, tách trà, ly cà phê và điếu thuốc bắt mặt ngồi nhìn sông vào những buổi chiều. Thường tháng Tám mưa hay đi ngang giờ đó. Và nó kéo theo vô số sự tĩnh lặng, vắng trẻ, vắng người, vắng cả những lo toan. Chỉ còn mưa, chỉ còn tiếng nhạc, chỉ còn khói vội bay đi lưng chừng trời gặp mưa rồi biến mất, còn tiếng hát à ơi…
Cánh đồng trước nhà tôi chỉ mưa mấy hôm những cỏ đã lên xanh ngắt, thưa thớt những chú bò gặm cỏ, tiếng mõ lạc vào mưa tạo nên âm thanh rất đỗi lạ lùng, cứ như bài hát chọc ngoái những ngày xưa, khi tôi còn là một đứa trẻ. Giữa mưa ào ạt tháng Tám vẫn chạy tung tăng dưới mưa, cùng đàn bò, cùng chú bê cứ chạy một đoạn rồi đánh hai chân sau lên trời. Trong cơn mưa, điệu cười, bước chân, tiếng động… như nghi lễ cầu mưa. Sau những ngày nắng cháy, cơn mưa trở về, sự sống bắt đầu hồi sinh. Khắp cánh đồng có rất nhiều trẻ con vui như hội.
Có khi ngồi … đo sông. Đủ một cơn mưa để nghe lòng mình nghe nhớ. Trong ngôi nhà, giờ vơi người đi. Trẻ con đi học, người lớn đi làm, người già ra tránh mưa giữa những tấc đất lặng thầm. Ngôi nhà cứ trống hoác, cửa không khóa, cứ thả chỏng chơ. Thỉnh thoảng gió về đánh ràn rạt, thỉnh thoảng mấy con cùn chạy tránh mưa vô nhà để lại những dấu chân hằn lên nền gạch. Để chiều về, vết dấu đó thành những cánh hoa.
Em cứ hay dò hỏi lòng, mỗi lần tôi bắc ghế ra hiên. Kiểu như người ở bên cạnh chẳng ngó ngàng mà con sông ngoài kia cứ dán mắt suốt mùa mưa gió. Tôi cũng lặng im, thả thân mình chơi vơi nhìn ra sông để kiếm tìm. Có khi, trong mưa gió, trong những vội vàng có người sẽ đi ngang, có người không có chỗ trú mưa vào xin dừng chân một chút. Mong ước, có khi thành hiện thực, có khi không. Nhưng nếu không chờ mong sẽ chẳng có gì để sống, bằng với lòng mình, cho thỏa những khát khao.
Những đứa trẻ sau giờ học, sau giờ chơi về lom khom, kiểu nhìn về hướng con sông xem người lớn nhìn gì. Một con én bay ngang, hai con én bay ngang… chúng thi nhau đếm những cánh chim trên trời rồi tưởng tượng về những đám mây, sau đó dúi lưng người lớn “nhìn gì mà chiều nào cũng bắc ghế ra hiên, hay là nhớ bà, bà trên trời ấy, đám mây trắng có mái tóc bà, thấy chưa…”
Tôi ngước mắt lên trời, giữa mưa tháng Tám còn vô số mây trắng trôi qua bầu trời. Mây trôi lang thang, ước mơ trôi lang thang, có khi gặp nhau ở tận cùng nỗi nhớ. Trong những giấc mơ về mưa, tôi vẫn thường nhảy nhót, một đứa trẻ con trên đồng không lạnh, không nghe gió mưa, chỉ nghe tiếng mạ tôi, từ mái nhà cũ gọi tôi về ăn cơm. Xoay mình trong mưa gió, tôi trở về nhà ngồi bên bát cơm nghi ngút khói, có khi đi hết đời mình, đó vẫn là bát cơm ngon nhất tôi có được trong những ngày mưa.
Sông Hiếu chảy về đâu, ngọn nguồn sông ở đâu mà tình yêu và nỗi nhớ lẻo đẻo theo những ngày mưa không dứt. Sông cắm cúi chảy, làn nước lửng lơ trôi mà cứ nghĩ có khi sông sẽ hao gầy. Nhưng nhìn về phía thượng nguồn con sông thì biết chắc nó chẳng bao giờ cạn. Tình yêu này mãi trôi, cứ miệt mài, như nỗi nhớ về ai mãi mãi không dứt, theo những cơn mưa.
Bài hát nào còn đọng lại trong đây, những ngày mưa rồi chợt dưng có nắng. Có một vài lời như oán trách, nhưng kì thực đó là tình yêu, khi nỗi nhớ thả vào không gian biết ai có nhận lấy “à ơi hoa bay lên trời cây chi ở lại, à ơi hoa cải lên trời, rau răm ở lại, chịu lời đắng cay…”.