Dường như ta đã

Nguyễn Đăng Dương |

Từ khi em về ngang qua ngõ

Phố chợt vui nên chẳng tắt đèn

Bao chàng trai thì thầm to nhỏ

Có nỗi nhớ cồn cào triền miên

Từ khi em thướt tha dáng hiền

Phượng ngẩn ngơ tiếng ai gọi bạn

Mùa thi qua vấn vương giáo án

Hạ qua rồi còn tiếng ve ngân

Từ khi em qua phố trắng ngần

Hoa ngơ ngác nhún nhường hổ thẹn

Nắng chói chang dịu dàng rón rén

Mắt liếc nhìn gặp nón em nghiêng

Từ khi em mắt nai lúng liếng

Nét thơ ngây sáng cả con đường

Hương thơm quyện ngược mùa gió chướng

Ta bên người quẳng gánh âu lo

Từ khi em biên thư gửi gió

Gió bên tôi buông tiếng bông đùa

Thức suốt đêm lắng nghe cây cỏ

Chúng thì thào nói mình nhớ nhau

Từ khi em không về lối cũ

Lá hoa cây phố vắng nhạt nhòa

Thơ tôi rớt giữa trời trắng xoá

Nửa bên này nhớ nửa bên kia.

Chùm thơ Nguyễn Ngọc Hưng

Nguyễn Ngọc Hưng |

Hồn nhiên em kể chuyện tình xưa

Như con chim ca bài ca cũ


Trả vàng nhặt được- hành động như Thơ của một nữ hộ lý

Bội Nhiên |

9 giờ 8 phút ngày 28/10/2024. Trên Zalo nhóm Nữ công Trung tâm Kiểm soát bệnh tật tỉnh Quảng Trị bất ngờ xuất hiện tấm ảnh chụp bàn tay cầm chiếc lắc tay vàng đính kèm tin nhắn “Em được sợi ni bên khoa Phòng chống HIV. Ai mất sang em lấy nhé” do thành viên @Thơ Hoàng gửi lên. Trong thời điểm mọi người đang tập trung làm nhiệm vụ chuyên môn vào sáng thứ Hai, những hồi đáp thưa thớt không có tín hiệu xác định chủ nhân của chiếc lắc tay bằng vàng...

Chùm thơ Hoàng Thụy Anh

Hoàng Thụy Anh |

lần gõ vào đêm 

đêm vô ngôn 

không hình

không màu

giấc mơ như cánh hoa bay

cô độc trong lòng đêm


Kẹo ú, mang cả tuổi thơ trở lại

Nguyễn Văn Nhật Thành |

Kẹo ú có nơi gọi là kẹo củi, kẹo bột, kẹo mật. Chẳng biết nguồn gốc từ đâu và có từ khi nào nhưng người ta chỉ nhớ rằng, kẹo ú là món ăn vặt gắn liền với ký ức tuổi thơ biết bao người từ những ngày khó khăn lam lũ. Ở quê tôi vẫn thường gọi là kẹo xóc, thức quà tuổi thơ nay chỉ còn trong ký ức.