Trời còn tối đất. Những sợi sương mỏng mảnh, quyến luyến không trung hệt như những sợi nhớ sợi thương sắp tan vào gió. Tôi đã thấy bóng người phụ nữ nhỏ bé còng lưng gánh hoa vào phố. Bóng em nhập nhoạng đầu cây cầu sừng sững hàng vài trăm tuổi, xa hút. Nhưng vẫn đủ để tôi nhận ra một mùi hương. Tôi gọi đó là hương phố…
Không biết tự bao giờ tôi đã phải lòng những gánh hàng hoa xuống phố. Hoa chất vòng tròn trên miệng thúng. Hoa bày tròn xoe trên chiếc mẹt được một bờ vai tảo tần khéo léo gánh vào phố thị. Những mẹt hoa khẽ đong đưa, đong đưa tạo thành một nét vẽ mềm mại, như những con sóng uốn lượn, nhấp nhô đầy mê hoặc. Và tôi cứ ngẩn ngơ ngắm nhìn hệt như một gã trai đa tình hút mắt vào những đường cong vi diệu của một nàng thơ tình tứ.
Rồi hoa xuống phố. Rất dịu dàng… Thật lạ. Mùa nào tôi cũng xốn xang như thế. Cảm giác yêu cứ vẹn nguyên như mối tình đầu. Này là những chùm hoa bưởi trắng ngần ướp những hạt sương mai, thả những sợi hương sắt se tim ai trên phố.
Này là những đóa ngọc lan trắng muốt nằm ngoan lành trong những chiếc lá xanh như ngọc. Hoa thầm thì kể cho phố nghe về dấu chân quen. Hoa vít phố vào lòng như khẽ bảo: “ Mệt lắm phải không? Có em ở đây rồi!”. Phố hồi sinh.
Chưa bao giờ phố thênh thang thế. Chưa bao giờ phố yên bình thế. Hương lan trong gió, hương vít những gót chân già nua, khô khốc, nhọc nhằn. Hương trốn vào tà áo biếc, len vào từng sợi khẩu trang, nhắc ai đó đừng vội vàng như thế. Chững lại nào! Một nhịp bước thôi…
Này là những đóa sen hồng chúm chím như khuôn miệng thơm tho, xinh xắn của cô gái đồng quê. Này là những đóa sen trắng tinh khôi như ngọc như ngà, thuần khiết như tâm hồn trinh nữ. Hoa xấu hổ ẩn hiện, thấp thoáng giữa phố đông, nhưng vẫn đủ để lung linh hiện ra trong tâm thức tôi rất đỗi đa tình.
Hoa ú tim giữa phố ồn ào. Dòng ô tô bóng nhoáng vụt qua, biển xe máy ầm ào. Những con phố khô khan, những tòa nhà lạnh lẽo. Thác người hối hả. Tôi cứ dáo dác kiếm tìm em trên phố. Em ngập ngừng, rồi bẽn lẽn hiện ra.
Chung chiêng cả cõi lòng…Hương vẫn say mềm như thế. Vẹn nguyên. Như thể gói lại dành tặng riêng tôi. Chẳng có va đập nào. Chẳng mảy may hao khuyết. Tôi hít căng lồng ngực mình: Hương phố.
Lắm khi tôi tự hỏi. Có phải vì phố kia ngột ngạt mà em hiện ra duyên dáng, mát lành? Có phải dòng người quá vội mà em hiện ra để họ chậm lại luyến lưu? Có phải những khối bê tông dày đặc đang vây bủa mà em hiện ra để phố quên mình – thơ trong giây phút?
Tôi sợ hãi nghĩ đến ngày em không còn ở đó. Thắt lòng. Mong chỉ là một thoáng mây qua.
Trưa mùa hạ. Tôi lang thang phố. Phố lặng yên. Chảo lửa ngút ngàn. Hoa vẫn lặng thầm ở đó. Hoa ru phố. Giấc ngủ ngon lành. Chỉ có đôi mắt người thiếu phụ võ vàng. Ngóng khách dừng chân. Ánh mắt vời vợi. Hun hút phố…
Tôi chầm chậm đến. Người thiếu phụ chợp mắt trong giây lát. Có giấc chiêm bao lạc giữa Hà thành. Tôi không dám tiến gần thêm sợ xôn xao giấc trưa vàng ngọc ấy. Trong gấc chiêm bao em gặp lại con mình.
Cậu bé chưa đầy hai tuổi. Thằng bé lủi thủi trong góc buồng đứng khóc. Ngoại hiền hậu đến bên, ôm nó vào lòng: “ Nhớ mẹ lắm phải không con?”. Đôi vai thằng bé rung lên. Ngoại quay mặt đi, lén lau giọt nước mắt vừa kịp ứa ra…Em choàng dậy. Nụ cười giấu sau tay áo. Chiếc nón trắng nghiêng nghiêng chênh chao cả thị thành. Đủ để tôi thấy đôi má em lựng đỏ. Phố trở mình, ôm em chặt hơn. Tôi nghe đông về xôn xao phố…
Và tôi không cần hít căng lồng ngực nữa. Hương phố đã ở trong tim tôi. Tôi cũng đã hiểu vì sao bất cứ khoảnh khắc nào tôi cũng thấy những gánh hàng hoa đẹp thế. Loài hoa trên phố gọi tên em…