Năm nào cũng vậy, cứ đến Tết là mẹ tôi mang hương xuân nhà ngoại về phố thị. Đó là cành mai chúm chím nụ vàng trong mảnh vườn quê. Mẹ cẩn trọng cắm vào bình gốm đã có từ lâu, chờ đợi từng bông mai nở vào thời khắc đất trời giao mùa đón xuân sang.
Khi tôi biết cảm nhận niềm vui ngày Tết, tôi thường theo mẹ về nhà ngoại, nhặt những bông mai rụng sớm, cho vào túi áo để đem về khoe với đám bạn. Cây mai nhà ngoại nở vàng rực một khoảng sân nhỏ. Trong gió sớm, cánh mai rơi lả tả, vương vít trên những chồi non trong vườn nhà.
Theo lời ngoại kể, cây mai được trồng từ lâu, khi mẹ tôi còn rất nhỏ. Tháng năm qua, sắc mai vàng trở thành hương xuân quê cũ mẹ tôi luôn neo giữ. Nhiều lần chứng kiến mẹ cười rạng rỡ, đón cành mai từ tay ngoại, nghe dặn dò kỹ lưỡng cắm mai như thế nào để tươi lâu, hoa nở đúng dịp mồng 1 Tết...Chợt khao khát luôn được bình yên cùng mùa xuân trong trẻo ươm sắc mai vàng nhà ngoại.
Thấm thoắt, tôi vào đại học. Có đôi lần, tôi muốn mẹ mua một cây mai được uốn thế công phu, không cắm cành nữa. Mẹ cười, lặng lẽ nắm tay tôi, thoảng trong mắt mẹ, ánh chiều như ngưng lại. Mẹ hướng ánh nhìn về nơi xa, nơi đó có mùi ngai ngái của rơm rạ, có tuổi thơ trong veo cùng những đứa trẻ chốn quê nhà. Và, chắc chắn có sắc mai vàng rực rỡ nhà ngoại vào buổi sáng giăng mắc mưa xuân.
Thời gian như lá rơi trong chiều trở gió. Ngoại đã bước qua ngưỡng tuổi xưa nay hiếm nhưng năm nào cũng hái lá mai đúng mùa, chờ đón những cành mai hé nụ và ngóng đợi mẹ con tôi về chọn mai chưng Tết. Cây mai vẫn rực rỡ khoe sắc trong nắng hanh vàng, hương mùa xuân ngập lối.
Nhìn mái tóc bạc trắng của ngoại, tôi cay khóe mắt, lòng chùng lại, nhớ lời dặn dò của ngoại cảm thấy nao lòng. Sắc mai vàng luôn nồng ấm cùng mùa xuân nhưng dòng sông đời người chảy trong miền hữu hạn. Mẹ tôi trầm mặc hơn khi về nhà ngoại chọn mai đón Tết. Có lẽ, bóng chiều buông trên những cành mai đã giúp mẹ dự cảm về những khoảng trống không thể lấp đầy ở phía trước, để xao xác, ngậm ngùi...
Rồi ngoại khép cánh mai vàng vào một ngày xuân đầy nắng. Mênh mang cánh mai vàng rụng rơi trong làn mưa bụi. Mẹ tôi bần thần nhặt từng cánh hoa, nắm chặt trong lòng bàn tay, mắt ầng ậc nước. Mùa xuân như vỡ ra trong từng hơi thở, sắc mai vàng phôi pha, chênh chao đến nao lòng.
Mẹ tôi vẫn giữ nếp cũ, về nhà ngoại chọn cành mai đẹp nhất, cắm vào bình gốm đã đi cùng với thời gian. Chỉ khác, không còn ngoại trao cho mẹ cành mai cùng lời dặn dò như trao gửi cả niềm yêu thương. Lòng tôi se sắt, nhớ dáng hao gầy của ngoại cùng cành mai vàng rực rỡ. Tự hỏi, bao mùa xuân đi qua, bao mùa mai vàng thay áo mới, bao mùa xuân đã không trọn vẹn...
Tôi ngước nhìn mai vàng nhà ngoại vẫn ươm vàng nắng xuân, lòng rưng rưng nhớ cành mai năm cũ, chỉ ao ước được một lần trở về vùng trời tuổi thơ, cùng ngoại ngắm mai vàng, bồi hồi lắng nghe mùa xuân đang gõ cửa mọi nhà.
(Nguồn: Báo Quảng Trị)