Nối dõi…

Quý |

Nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô”. Từ ngàn đời nay, nếu không có con cháu trai nối dõi vẫn bị xem là tuyệt tự và khi bố mẹ hoặc ông bà chết đi sẽ không có người cúng và nơi thờ cúng.

1 Trời Hà Nội hôm nay âm u, chị gọi điện cho tôi với giọng đượm buồn “xong rồi chú Quý à, chị đang cầm quyết định trên tay!”. Thường khi làm xong một việc gì đấy người ta phải hoan hỉ, nhưng chị lại rất buồn. 

 

Tôi chả nhớ đã tư vấn cho bao nhiêu vụ ly hôn nữa, già có, trẻ có nhưng đa phần khi giải quyết xong ai cũng nhẹ nhõm, thậm chí có người hả hê. Nhưng chị lại đượm buồn, dù chị là người đệ đơn trong sự phản đối dữ dội của chồng, chị đơn phương ly hôn, mất hơn nửa năm mới giải quyết xong. 

2 Một bác già cùng khu gặp tôi trong thang máy, bác hỏi, mẹ nó lại sinh à, trai hay gái? Tôi bảo trai bác ạ! Bác hoan hỉ, tốt quá, tốt quá.

Tôi nói nói, trai gái đều như nhau bác ạ, cháu không quan trọng. Bác nghiêm giọng: “Giờ nghĩ thế thôi, bằng tuổi tôi anh nghĩ khác(!)”.

Lẽ nào, lúc ấy mình nghĩ khác?!

3 Làm luật sư, tôi gặp nhiều người ly hôn vì bất đồng, vì không hợp, nhiều người ly hôn vì bị phản bội, nhiều người ly hôn vì hết yêu thương, nhiều người ly hôn vì tiền... vv.

Tóm lại có nhiều lý do để ly hôn lắm. Tuy nhiên ly hôn để chồng có thể lấy một người vợ khác, để sinh một thằng nối dõi tông đường thì lần đầu tiên tôi gặp.

(Nguồn: Ngày Nay)

TAGS

Quà quê

Diệu Thông |

Mọi người thường háo hức với những hàng quà phương xa vì hương vị độc đáo và mới lạ, ít khi được thưởng thức. Cũng xa, có khi phải theo xe đi nửa ngày đường mới về đến phố, thế nhưng quà quê của mẹ lại khiến con gái rưng rưng vì thứ hương thơm thân thuộc, từng gắn bó suốt một quãng đời.

Hương ký ức

Thái Hiền |

Anh lặng lẽ đặt lên “góc nhỏ” hũ nước hoa khô. “Góc nhỏ” là nơi tôi bày biện vài thứ đồ bé mọn làm vui. Đó là cách anh chọn chia sẻ cùng tôi. Trong im lặng. Giữa những ngày trong tâm có nhiều xáo động. Cầm lọ nước hoa khô nhỏ xíu trên tay, mùi hương tuy lạ mà quen, nồng ấm, dịu ngọt, tôi nhớ về những hương ký ức. Hương ký ức thoáng như gió, nhưng sao nhiều nhung nhớ. Tháng năm vội trôi. Chỉ còn lại hương ký ức nối dài những mùa cũ…

Đưa đón ngõ quê

Diệu Thông |

Ai bảo ngõ chỉ là con đường dẫn vào nhà? Với tụi nít quê chúng tôi hồi đó, ngõ chính là nhà. Bởi ngoài lúc đến trường, thời gian còn lại chúng tôi luôn tụm năm tụm bảy, cùng “đánh đu” ở ngõ chơi đủ trò cút bắt, ú tìm, bắn bi, nạp vụ,…

Niệm khúc hoa xoan

Yên Mã Sơn |

Những cơn mưa dông đầu tiên của năm xóa tan cái tiết trời oi bức. Sau cơn mưa, bầu trời như được nhuộm lại, mới hơn và thơm… hơn.